Lăng mộ Gonbad-e Qābus là một công trình, đài tưởng niệm nằm ở thành phố Gonbad-e Qabus. Công trình này cao 53 mét, được xây dựng vào năm 1006 cho Qābus Ibn Voshmgir (người cai trị Ziyarid). Nó nằm gần khu di tích của thành phố cổ Jorjan ở đông bắc Iran và là một di sản thế giới của UNESCO vào năm 2012.
Khu vực là một bằng chứng cho sự giao lưu văn hóa giữa dân du mục Trung Á và các nền văn minh cổ đại của Iran. Tòa tháp cũng là bằng chứng duy nhất còn lại của Jorjan, một trung tâm nghệ thuật và khoa học đã bị phá hủy trong cuộc xâm lược của quân Mông Cổ trong thế kỷ 14 và 15. Đây là một ví dụ nổi bật và công nghệ tiên tiến của kiến trúc Hồi giáo có ảnh hưởng đến các công trình xây dựng ở Iran, Anatolia và Trung Á. Nó được xây bằng gạch nung không tráng men, với cấu trúc hình thức hình học phức tạp của di tích tạo thành một hình trụ thon với đường kính 15,5 – 17 m, và trên cùng là một mái ngói hình nón. Nó cho thấy sự phát triển của toán học và khoa học trong thế giới Hồi giáo vào đầu thiên niên kỷ thứ 1.